Ngày ấy lâu lắm rồi, nơi đồi hoang cát trắng, xứ sở có cái tên rất ư ấn tượng là: Hắc Dịch ; dưới một mái tranh nghèo, có bà mẹ cùng đàn con (7 thằng !) lần hồi ngày tháng. Mai khoai, trưa cơm, tối bắp (có khi là cháo)...khổ quá, cực quá, đói quá… có thằng định bỏ học, nhưng bà má khuyên:
-Khổ gì thì khổ, nhưng má cũng ráng cho bây cái chữ, cố lên con ơi!
Và...
Hồi đó cũng nhờ chính sách phổ cập phổ thông miễn phí, việc học không phải tốn nhiều tiền, chỉ có mua tập, viết, mực…áo quần cũng chẳng cần đồng phục, vô lớp học trang phục đủ cả sắc màu, có thằng vá lung tung, có con mặc đồ khín rộng thùng thình, bị ghẹo khóc miết!
Có thằng quần đùi thủng lỗ (nó leo rào trộm ổi) bọn bạn ghẹo quá chừng! nhưng cô giáo không la, còn biểu nó qua phòng cô (cô ở tập thể trong trường), cởi quần cho cô vá lại! Híc, lúc đó mắc cở quá chừng luôn, nhưng cô giáo đưa cái mền quấn lại, đám bạn lấp ló ngoài cửa sổ :
-Lêu lêu, cái thằng cuổng chời, quấn xà- rông kìa ! (Híc)
Vì vậy bà mẹ cũng nhẹ bớt gánh! Ngoài buổi học, chúng về nhà phụ giúp thêm rẩy nương, nhưng sức con nít, làm được bao nhiêu! bà má gánh hết…ăn mặc, học hành, đau ốm… Rồi năm tháng cũng trôi qua, bọn chúng cũng lớn lên theo thời gian! chúng bước vào cuộc đời với hành trang là vài con chữ lộc cộc…bầm dập, nhiều cám dỗ, vấp ngã, gian nan…chúng vẫn bước tới vì có bà má luôn theo từng bước chân bọn chúng!
Nhiều thằng hơn 30 tuổi vẫn không chịu lấy vợ, bà má hối thúc, có thằng nói vui:
-Má ơi, con sống độc thân, vui tính...vợ là nợ, con là oan gia…hihihi!
Liền bị mắng té tát:
-Mồ tổ tụi mày, lấy vợ đi, đẻ đi, nuôi hông nổi đưa má nuôi cho, con cái là cái phúc của gia đình đó !
Thế rồi lần lược bọn chúng cũng thành thân. Cơm áo gạo tiền, công việc, cơ quan, va chạm… mệt mỏi, nhưng về nhà thấy vợ cũng như má chúng ngày xưa, chợ búa, cơm nước, sổ sách chi thu mắm muối, con bệnh, chồng nhằn…đủ việc không tên, bổng dưng nhận ra: bọn chúng chẳng là cái đinh gì so với phụ nữ nhà mình; bao việc không tên, bao cực nhọc, bao lo toan, tính toán…đầu tắt mặt tối, họ gánh hết! dù không đủ tiêu chuẩn được phong bà mẹ Việt Nam anh hùng; nhưng trong mắt bọn nó, phụ nữ nhà mình thật tuyệt vời, cầu mong họ thật nhiều sức khỏe !
Hôm rồi trúng mánh, mua tặng vợ một món quà, vợ cười tươi nói :
- Em cảm ơn chồng!
Lòng thấy vui vui.
Con học có bằng khen, thưởng tiền cho con tự mua sắm, con reo lên:
- A! Thanks Ba nhiều nhiều!
Miệng cười nhìn con vui, lòng sung sướng !
Sáng nay về thăm má.
- Má khỏe không?
- Mấy hôm nay trở trời! đau nhức xương quá Tèo à!
-Con gởi má ít tiền mua thuốc uống.
- Má cảm ơn con nhiều!
Chợt thấy nao lòng, cảm giác khó tả ...Buồn...Ký ức bỗng ùa về hỗn độn, chen lấn...Ngày xưa, mỗi khi về mái nhà tranh nghèo của má, cầm những đồng tiền má chắt chiu dành dụm, nhịn ăn nhịn mặt, nhịn hết...Đưa cả cho con! Không nhớ lúc ấy nó có nói cảm ơn má nhiều không ??? Má ơi, con phải cảm ơn má nhiều mới phải, cảm ơn má cho con cuộc sống này, cảm ơn má đã hy sinh, con phải cảm ơn má đã...má ơi!
(Biên Hòa đêm khó ngủ, mùa Vu Lan đang đến)
-Khổ gì thì khổ, nhưng má cũng ráng cho bây cái chữ, cố lên con ơi!
Và...
Hồi đó cũng nhờ chính sách phổ cập phổ thông miễn phí, việc học không phải tốn nhiều tiền, chỉ có mua tập, viết, mực…áo quần cũng chẳng cần đồng phục, vô lớp học trang phục đủ cả sắc màu, có thằng vá lung tung, có con mặc đồ khín rộng thùng thình, bị ghẹo khóc miết!
Có thằng quần đùi thủng lỗ (nó leo rào trộm ổi) bọn bạn ghẹo quá chừng! nhưng cô giáo không la, còn biểu nó qua phòng cô (cô ở tập thể trong trường), cởi quần cho cô vá lại! Híc, lúc đó mắc cở quá chừng luôn, nhưng cô giáo đưa cái mền quấn lại, đám bạn lấp ló ngoài cửa sổ :
-Lêu lêu, cái thằng cuổng chời, quấn xà- rông kìa ! (Híc)
Vì vậy bà mẹ cũng nhẹ bớt gánh! Ngoài buổi học, chúng về nhà phụ giúp thêm rẩy nương, nhưng sức con nít, làm được bao nhiêu! bà má gánh hết…ăn mặc, học hành, đau ốm… Rồi năm tháng cũng trôi qua, bọn chúng cũng lớn lên theo thời gian! chúng bước vào cuộc đời với hành trang là vài con chữ lộc cộc…bầm dập, nhiều cám dỗ, vấp ngã, gian nan…chúng vẫn bước tới vì có bà má luôn theo từng bước chân bọn chúng!
Nhiều thằng hơn 30 tuổi vẫn không chịu lấy vợ, bà má hối thúc, có thằng nói vui:
-Má ơi, con sống độc thân, vui tính...vợ là nợ, con là oan gia…hihihi!
Liền bị mắng té tát:
-Mồ tổ tụi mày, lấy vợ đi, đẻ đi, nuôi hông nổi đưa má nuôi cho, con cái là cái phúc của gia đình đó !
Thế rồi lần lược bọn chúng cũng thành thân. Cơm áo gạo tiền, công việc, cơ quan, va chạm… mệt mỏi, nhưng về nhà thấy vợ cũng như má chúng ngày xưa, chợ búa, cơm nước, sổ sách chi thu mắm muối, con bệnh, chồng nhằn…đủ việc không tên, bổng dưng nhận ra: bọn chúng chẳng là cái đinh gì so với phụ nữ nhà mình; bao việc không tên, bao cực nhọc, bao lo toan, tính toán…đầu tắt mặt tối, họ gánh hết! dù không đủ tiêu chuẩn được phong bà mẹ Việt Nam anh hùng; nhưng trong mắt bọn nó, phụ nữ nhà mình thật tuyệt vời, cầu mong họ thật nhiều sức khỏe !
Hôm rồi trúng mánh, mua tặng vợ một món quà, vợ cười tươi nói :
- Em cảm ơn chồng!
Lòng thấy vui vui.
Con học có bằng khen, thưởng tiền cho con tự mua sắm, con reo lên:
- A! Thanks Ba nhiều nhiều!
Miệng cười nhìn con vui, lòng sung sướng !
Sáng nay về thăm má.
- Má khỏe không?
- Mấy hôm nay trở trời! đau nhức xương quá Tèo à!
-Con gởi má ít tiền mua thuốc uống.
- Má cảm ơn con nhiều!
Chợt thấy nao lòng, cảm giác khó tả ...Buồn...Ký ức bỗng ùa về hỗn độn, chen lấn...Ngày xưa, mỗi khi về mái nhà tranh nghèo của má, cầm những đồng tiền má chắt chiu dành dụm, nhịn ăn nhịn mặt, nhịn hết...Đưa cả cho con! Không nhớ lúc ấy nó có nói cảm ơn má nhiều không ??? Má ơi, con phải cảm ơn má nhiều mới phải, cảm ơn má cho con cuộc sống này, cảm ơn má đã hy sinh, con phải cảm ơn má đã...má ơi!
(Biên Hòa đêm khó ngủ, mùa Vu Lan đang đến)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét